Một vài bài thơ Giosuè_Carducci

Dinanzi Alle Terme di CaracallaCorron tra ‘l Celio fosche e l’Aventinole nubi: il vento dal pian tristo moveumido: in fondo stanno i monti albanibianchi di nevi.A le cineree trecce alzato il veloverde, nel libro una britanna cercaqueste minacce di romane muraal cielo e al tempo.Continui, densi, neri, crocidantiversansi i corvi come fluttuandocontro i due muri ch’a piú ardua sfidalevansi enormi.— Vecchi giganti, — par che insista iratol’augure stormo — a che tentate il cielo? —Grave per l’aure vien da Lateranosuon di campane.Ed un ciociaro, nel mantello avvolto,grave fischiando tra la folta barba,passa e non guarda. Febbre, io qui t’invoco,nume presente.Se ti fûr cari i grandi occhi piangentie de le madri le protese bracciate deprecanti, o dea, da ‘l reclinatocapo de i figli:se ti fu cara su ‘l Palazio eccelsol’ara vetusta (ancor lambiva il Tebrol’evandrio colle, e veleggiando a seratra ‘l Campidoglioe l’Aventino il reduce quiriteguardava in alto la città quadratadal sole arrisa, e mormorava un lentosaturnio carme);Febbre, m’ascolta. Gli uomini novelliquinci respingi e lor picciole cose:religïoso è questo orror: la deaRoma qui dorme.Poggiata il capo al Palatino augusto,tra ‘l Celio aperte e l’Aventin le braccia,per la Capena i forti omeri stendea l’Appia via.Pianto anticoL'albero a cui tendevila pargoletta mano,il verde melogranoda' bei vermigli fior.Nel muto orto solingorinverdì tutto or orae giugno lo ristoradi luce e di calor.Tu fior de la mia piantapercossa e inaridita,tu de l'inutil vitaestremo unico fior,sei ne la terra fredda,sei ne la terra negra;ne il sol più ti rallegra,ne ti risveglia amor.Ruit HoraO desïata verde solitudinelungi al rumor de gli uomini!qui due con noi divini amici vengono,vino ed amore, o Lidia.Deh, come ride nel cristallo nitidoLieo, l’eterno giovine!come ne gli occhi tuoi, fulgida Lidia,trïonfa amore e sbendasi!Il sol traguarda basso ne la pergola,e si rifrange roseonel mio bicchiere: aureo scintilla e tremolafra le tue chiome, o Lidia.Fra le tue nere chiome, o bianca Lidia,langue una rosa pallida;e una dolce a me in cuor tristezza súbitatempra d’amor gl’incendii.Dimmi: perché sotto il fiammante vesperomisterïosi gemitimanda il mare là giú? quai canti, o Lidia,tra lor quei pini cantano?Vedi con che desío quei colli tendonole braccia al sole occiduo:cresce l’ombra e li fascia: ei par che chiedanoil bacio ultimo, o Lidia.Io chiedo i baci tuoi, se l’ombra avvolgemi,Lieo, dator di gioia:io chiedo gli occhi tuoi, fulgida Lidia,se Iperïon precipita.E precipita l’ora. O bocca rosea,schiuditi: o fior de l’anima,o fior del desiderio, apri i tuoi calici:o care braccia, apritevi.Ở vùng Terme di CaracallaNhững đám mây đen bay qua Aventino, Celiongọn gió buồn từ đồng bằng mang hơi ẩmđằng xa – những ngọn đồi Anbaniđứng trong tuyết trắng.Dưới màu tro của tấm khăn voandâng lên màu xanh, cô gái người Anh tìm trong sáchnhững cuộc tranh luận của thời xa lắcvà bầu trời với những viên đá thành Rôm.Bầy quạ đen không ngừng tiếng kêu vangquạ bay giữa trời như có vẻtiếng gọi của ai nghe rất dữvà to lớn vô cùng.Người khổng lồ cổ đại mơ tưởng, than phiềnbầy yêu tinh – với trời xanh tranh luậntừ Laterano nghiêm trang đổ xuốngmột hồi chuông.Kẻ lười biếng quấn vào chiếc áo choàngmiệng huýt gió, không nhìn ai hếtbây giờ ta gọi ngươi, bệnh sốt rétở đây, ngươi là thiên thần.Nếu động đến ngươi giọt nước mắt tuyệt trầnvà lời van xin của nhiều bà mẹchùi nước mắt cho bầy con trẻcúi mình xuống nhọc nhằn.Động chạm đến Palazio vinh quangcái bàn thờ xưa (ngọn đồi evandrioTebro trong buổi chiều vật vờkhắp Campidogliohoặc Aventino, rồi trở vềngắm mưa đá đang đổ xuốngvà hát trong im lặngbài ca Saturino).Bệnh sốt rét, ngươi hãy xua đinhững kẻ xa lạ với điều bận rộnđiều khủng khiếp này, xin hãy kính trọngthiên thần của thành RômỞ Palatino – kiêu hãnh ngẩng đầu lênở Aventino, Celio buông tay xuốngtừ Capena đến Appia con đường lớngiũ sạch bờ vai.Tiếng khóc xưaCây lựu lại cúi mìnhTrong khu vườn im lặngChiếc lá lại vui mừngĐón nắng hè nóng bỏng.Như bàn tay con trẻTiếng khóc đã từng giăngLên màu chiếc lá xanhLên lá bừng như lửa.Bông hoa của đời taĐang khô héo dần dàMàu sắc hoa dần nhạtKhông tươi lại đâu mà.Nghệ thuật trong đất lạnhNghệ thuật trong đất đenKhông cho niềm vui sướngCũng chẳng đánh thức tình.Ruit HoraÔi, sự cô đơn ngọt ngào trong rừng nàyVà khát khao xa tiếng ồn thành phốCùng với ta hai bạn này của ChúaRượu và tình yêu, Lidia ơi.Tiếng cười của chàng như tiếng pha lêÔi Lieo, chàng trẻ trung muôn thuởVà đôi mắt Lidia lấp lánh quáÔi tình yêu ơi người đã lên ngôi.Những tia nắng phía dưới gác sân nhàVẻ hào quang ngời lên màu đỏ thắmTrong ly rượu này dường như rung độngVà trên sóng tóc em nữa, Lidia.Trên mái tóc của em, LidiaMột bông hồng tái nhợt đang dần chếtCòn trong tim một nỗi buồn bất chợtNgọn lửa tình yêu giờ cũng nhạt nhòa.Tại vì sao mà biển đang nức nởTiếng thì thầm bí ẩn ở đằng xa?Và bài ca gì vậy, LidiaBài ca mà thông biển đang hát đó?Và những ngọn đồi ở chốn xa xaMuốn ôm mặt trời hoàng hôn màu đỏBóng lớn lên, lòng anh đây cứ ngỡChúng đang chờ nụ hôn cuối, Lidia.Dù bóng tối giờ này đà vây kínLieo này đang chờ đợi nụ hônVà anh khát khao ánh mắt của emNếu con ngựa mặt trời kia đổ xuống.Giờ khắc trôi. Đôi môi hồng ánh lênBông hoa của hai tâm hồn đang nởNhững cánh hoa khát khao đang thầm thĩEm hãy giang vòng tay rộng với anh.Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng